Cô học trò Ibuki Aoi rủ thầy giáo cu to đi xếp hình thẳng mà chỉ chạm vào mông anh ta. Anh ấy không thể nhịn được nữa nên cúi xuống và ngã xuống đất một cách rất xấu hổ. Sau khi ra khỏi cửa, đi về phía xe đạp điện, Hứa Đình lấy chìa khóa ra định mở khóa, nhưng lại cắm chìa khóa vào, nhìn Hàn Ngọc Lương, nhíu mày nói, Này, bác sĩ thối, vừa rồi tôi giả vờ là bạn gái anh, sao anh lại không vui thế, Tôi biết anh đang giả vờ, vậy tại sao tôi phải vui chứ, Hàn Ngọc Lượng thấy vẻ giả tạo của anh thì cười, Hơn nữa, cho dù là sự thật, cũng đáng để tôi hạnh phúc sao, Hứa Đình nắm lấy khuỷu tay cô, nghiêng đầu nhìn cô, giống như hai người là một cặp trời sinh. Sau khi nhìn anh ta một lúc, anh ta bật cười và nói, Được rồi, tính tự luyến của anh có thể sánh ngang với tôi. Tôi thích điều đó. Tôi gọi đó là sự tin tưởng. Hàn Ngọc Lương nhìn mặt trời, nhớ tới bóng